Những người nông dân tay lấm chân bùn, quanh năm sống nơi ruộng đồng xanh lúa. Những khi được mùa cũng chẳng được bao nhiêu, phải chắt chiu dành dụm nuôi con, dành dụm cho vụ mùa sau để cho khá hơn mùa trước. Cái khó cái khổ luôn đi cùng cuộc sống, chăm chỉ cày sâu cuốc bẫm không ngơi mong cho đất đai thêm màu mỡ tốt tươi, cho những bông lúa nặng hạt của mùa vàng bội thu như ý.

Đồng quê trãi rộng, con đường trên cỏ mòn dấu chân người. Hai bên cỏ đã lên xanh và lốm đốm những bông hoa dại, nhưng nhiều người không hề được nghĩ ngơi, mà phải gian lưng với trời để chăm sóc cho giàn Khổ Qua đang ra đầy trái đắng. Trái Khổ Qua tự bao giờ không biết ai đã đặt tên, mà khi thấy những cơ cực của người chăm sóc giàn Khổ Qua đang trồng, đúng như mong ước theo tên của nó: “Mong khổ sẽ qua đi”.

Những giọt mồ hôi của người chăm sóc, như muốn nhắn nhủ với đất trời: “Mong được mùa khổ qua”, làm cho cái khổ sẽ qua mau. Người trồng Khổ Qua cơ cực không kém người trồng lúa, phải bón phân tưới nước chăm sóc mỗi ngày, rồi làm giàn cho dây Khổ Qua leo, sửa từng đọt Khổ Qua non, ngắt từng bông đem thụ phấn mới cho ra trái. Nhưng trái Khổ Qua tốt tươi lại cho một vị đắng cả đầu môi, vị đắng của Khổ Qua như nhắc cho người ăn, những cơ cực của người đã gieo trồng và chăm sóc, cho chúng nên hình thành trái.

Món canh Khổ Qua những ai ăn lần đầu sẽ rất khó nuốt trôi. Vị đắng của chúng khi ăn vào, như uống phải nước nóng giữa trời đang nắng gắt. Nhưng khi ăn quen dần, thì vị đắng trở nên quen thuộc và thành ghiền, giống như ta uống nước nóng sẽ lâu khát hơn uống nước lạnh giữa cơn khát. Có lẽ, do vị đắng đầy ý nghĩa đó, nên Tết năm nào, trên mâm cơn đón ông bà vào 30 Tết cũng có món Khổ Qua, để sang năm mới không còn khổ nữa.
Khổ Qua vị đắng bờ môi.
Trà thơm hậu ngọt bùi ngùi lo toan.
Bao giờ cái khổ mới qua.
Hay là ta phải bôn ba trọn đời.

Nhấp ly trà Khổ Qua, vị đắng nhưng hậu ngọt bờ môi. Phải chăng, trước đắng sau ngọt, cái khổ rồi sẽ qua. Thời gian vốn là dòng chảy vô tình, con người cố gắng bơi ngược dòng mang theo hy vọng. Chỉ mong sao những trái Khổ Qua của ký ức sẽ ngọt mau, để cho những mái đầu phai sương vì con cháu sẽ có thời gian yên bình.
Hay quá, cuộc sống nơi đồng quê tuy cơ cực mà lắm niềm vui khó tả.
Cám ơn bạn đã đọc bài viết này